Người mang danh tu tập rất bị cái kiểu lựa chọn Đời hay Đạo để đi theo?
Đi theo Đời ảo tưởng kiểu đời.
Đi theo Đạo ảo tưởng kiểu đạo.
Đời thì ảo tưởng công danh, lợi lộc, tiền bạc.
Đạo thì ảo tượng đạo quả, tầng thiền, Niết bàn, giải thoát, không khổ đau.
Trong khi chẳng có cái gì được đặt tên là mấy thứ đó cả.
Mỗi ngày ngồi thiền là ngồi thiền, kinh hành là kinh hành. Làm cái gì là làm cái gì. Chứ làm cái gì không phải là để có cái gì, đạt cái gì.
Bỏ cái nọ lấy cái kia là ngu người rồi. Lại cho rằng ta làm là thế nọ thế kia, không thế nọ thế kia thì càng ngu hơn.
Nếu mình chỉ thấy mình trong sáng, thánh thiện, tốt đẹp -> kẹt luôn tại đó.
Mình thấy mình bất thiện, như bãi sình, hôi rình thì lại còn biết mà bước qua hay nhờ ai đó lôi ra.
Cơ mà đời chỉ thích được trưng diện, ca tụng, và ru ngủ.
Ôi thương!!!