Có bàn tay nào xiết nhẹ bàn tay
Có bờ môi nào run lên thổn thức
Có giọt nước mắt nào lăn trên khoé mi
Nhỏ giọt xuống tâm hồn mong manh
Em muốn ngả nhẹ đầu vào bờ vai vững chắc
Bờ vai nâng giấc ngủ em mỗi đêm
Bờ vai nâng em qua những đêm đông giá lạnh
Bờ vai công kênh như Anh như Cha
Có phải em quá trẻ con khi vẫn muốn ngây thơ nũng nịu
Có phải em quá nông cạn mà không nhận ra những chăm sóc anh dành cho em
Có phải nếu là người đàn bà của anh phải biết chập nhận
Cuộc sống thường ngày không như giấc mộng hoa?
Có phải là người phụ nữ của thời hiện đại
Phải biết bằng lòng và đón chờ những bất ngờ xảy ra?
***
Cuộc sống vẫn như mơ khi mỗi bữa cơm chiều có anh sum họp
Hạnh phúc vẫn mỉm cười khi anh xiết nhẹ bàn tay
Anh vẫn luôn ở bên khẽ lau những giọt lệ rưng rưng
Bờ vai anh vẫn luôn vững chãi như cây tùng cây bách
Ôm em ngoan hiền trong giấc ngủ say
Ngủ ngon nhé em yêu
Rồi ngày mai khi mặt trời thức dậy
Nụ cười hồng lại rạng rỡ trên môi
Và anh muốn ngắm nhìn em trong ánh bình minh rực rỡ
Để thấy cuộc sống rạng ngời khi chúng mình có nhau./.