Ngày tôi mới ăn chay, mới đầu ngon lắm. Sau 3 ngày, cơn thèm thịt nổi lên. “Phá giới”. Sau đó là một tuần, sau đó là một tháng, sau đó là 3 tháng… Sức chịu đựng cứ kéo dài dần ra. Không bàn đến tại sao tôi ăn chay, có nhiều lý do, kể ra cũng loằng ngoằng. Sau 3 năm, giờ thì, mọi người bảo chay mặn như nhau nên tôi bị ăn kiểu tùm lum. Với bất cứ lý do nào đi nữa, dù nói rằng bây giờ tôi không bị cảm giác tìm cầu, tưởng tượng ra món ăn gì khi đói, nhưng sự thực: tôi đã thất bại với ý định ban đầu là ăn chay. (Nếu ăn được chay tốt cho tôi, vì hệ tiêu hóa của tôi k dung nạp thịt.)
Facebook cũng thế. Tôi cũng có ý định (mới chỉ là ý định) cai fb. Vì đi thiền hay vào núi 10 ngày tôi cũng không thấy làm sao khi k dùng fb. Ở nhà thì ib nói chuyện, trao đổi công việc, pháp tu nên nhiều khi up vào chỗ “Bạn đang nghĩ gì?”. Nhưng nếu không phải 10 ngày là 30 ngày hay 3 tháng, hay 1 năm, 3 năm… thì sao nhỉ?
Chỉ biết rằng, bạn vẫn còn muốn khoe cái nọ, khoe cái kia, chứng tỏ mình. Hay muốn mượn fb để nhắn nhủ ai đó cho thỏa mãn bản ngã. Hay muốn mọi người đồng thuận với mình, thích thú người khác đồng thuận. Và cảm thấy mình có Ý Nghĩa với người khác thì bạn vẫn còn up fb dài dài, sẽ k thể dừng lại được điều đó. Dù nói rằng, tôi up và không có ý gì cả, nhưng sự thực bạn đã thất bại.
Nên có chăng, không phải là học và hiểu bao nhiêu, chứng cái gì, bao lần. Mà bạn có thể sống từ giờ đến cuối đời, trọn vẹn với hai chữ PHẠM HẠNH, xứng với người học theo Phật, đó mới là khó. Đời này có lẽ sẽ chẳng biết bạn là ai nếu bạn không up fb, nhưng cái bạn được có lẽ nhiều hơn rất nhiều…
Đừng đổ lỗi cho lý do, và dùng mọi lý lẽ ngụy biện, vì giải thích thì luôn đúng với bạn.