Con người luôn bị ám ảnh về một điều gì đó xưa cũ. Một nét tường rêu đã phủ mờ bởi gió sương cũng đủ người ta chạnh lòng. Thời gian trôi như vốn dĩ nó phải thế. Vạn vật đổi dời như vốn dĩ nó phải thế. Nhưng mà ta cứ mãi giữ lại một cái gì đó xưa cũ. Cái xưa cũ đó đối với ta là cả một bầu trời đầy kỉ niệm. Có khi là tràn ngập tiếng cười, có khi là tràn ngập nước mắt. Nhưng nó đó, tồn tại trong ta mà chẳng thể buông rời được.
Không chỉ bị ám ảnh mà còn bị tổn thương về những điều xưa cũ. Có thể chẳng thể nhớ nổi cái đau đó ngày xưa ta đã chịu thế nào. Có thể cũng chẳng nhớ nổi ta đã vượt qua thế nào. Vì đơn giản nó đã là ta và ta là nó.
Những người bị ám ảnh và bị tổn thương về quá khứ thật sự rất đáng thương. Họ cần một vòng tay rộng mở như thế nào. Họ cần một lòng bao dung đến như thế nào. Và đơn giản chỉ cần bên cạnh họ lặng yên là đủ.
Nhưng những người đó cũng thật sự đáng trách. Đáng trách vì họ không buông được những yêu điều xưa cũ đó. Họ chỉ muốn giam mình trong chính cái nhà tù do mình tạo ra. Họ không muốn phá bỏ. Hoặc có lẽ chăng họ không thể phá bỏ. Kỉ niệm đã quá ngọt ngào hoặc vết thương đã quá sâu. Chúng trở thành họ. Và nếu có bảo họ buông đi thì chính là buông một phần thân thể hay tâm hồn của họ.
Có hiểu được không? Cái tấm thân này cũng chỉ là giả lập. Cái tâm hồn với đầy ắp kỉ niệm chất chứa cũng chỉ là giả lập. Đời này, kiếp này không thể quên, nhưng chết đi rồi bạn lại chẳng nhớ gì cả. Có chăng chỉ là một nỗi u buồn, hoài niệm về một chân trời xa xăm mỗi buổi chiều tà. Và rồi cái u tịch đó cứ len lỏi trong các sợi kí ức, kéo dài qua các kiếp sống. Để mà dần dần nó chỉ làm dày thêm sự u sầu trong bạn.
Chỉ biết rằng, lựa chọn một đôi mắt biết cười hay một đôi mắt biết khóc là do bạn.