“Có 1 cái gì đó đang nghẹn lại trong lồng ngực.”
Chẳng phải chỉ vì lý do 24 h vừa trôi qua đâu. Giờ với ta, khái niệm thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả. Sáng 6h dậy. 1h nghe tiếng Anh. 45′ tiếp theo là ăn sáng và chuẩn bị đi làm. 15′ đến công ty. 8h +1h30′ ở công ty, có việc thì làm, k có thì buôn. 15′ về nhà. 1h cho bữa tối. 1h cho tắm giặt. 1h cho phim. 2h cho đọc sách. 30′ cho tập. Còn lại thì ngủ. Thời gian ngủ vẫn là thích nhất, tuyệt vời nhất. Có ai đó hỏi thế thời gian dành cho người ấy đâu? Trả lời: cả 24h đó thôi. 1 tuần, gặp nhau 1 lần. Chẳng có nhiều thời gian bên nhau, nỗi nhớ cứ man mác như hương Ngọc Lan. Tình yêu cũng đẹp như những bông Ngọc Lan, trắng ngần. Cái màu trắng đến tinh khiết, đến sáng trong, mát lành tâm hồn những người nhìn thấy nó.
Cũng chẳng biết tình yêu bắt đầu từ đâu, nỗi nhớ bắt đầu từ đâu nữa. Xuân Quỳnh viết hay thật “Sóng bắt đầu từ gió/Gió bắt đầu từ đâu?/ Em cũng không biết nữa/ Khi nào ta yêu nhau.” Nhiều lần đi qua những hàng bằng lăng, những hàng phượng, và cả những hàng Sấu nữa? Cứ tự hỏi: 2 loài hoa của mùa hè, 2 loài cây này lại rất hay được trồng gần nhau nữa chứ, tức là sẽ uống cùng 1 sức nắng mặt trời vậy mà cây thì cho màu đỏ khát khao mãnh liệt, cây thì cho màu tím cháy lòng yêu thương. Riêng cây Sấu, cho quả vào mùa hè và cũng rụng lá vào mùa hè. Những con đường trải vàng lá rụng, đẹp như những con đường mùa thu ở châu Âu. Ta miên man, ta mơ đi trong những cái đẹp hòa với hương của hoa Ngọc Lan góc phố, thoang thoáng đâu đây.
Cũng chẳng biết tình yêu là điều gì nữa. Vô vàn định nghĩa. Vô vàn khái niệm. Vô vàn kiểu yêu. Có người thì lại nói: tình yêu thì có 1, còn cái na ná tình yêu thì có rất nhiều. “Yêu nghĩa là nhớ rất nhiều phải không anh? Nghĩa là cồn cào những đam mê, những khao khát?” Trái tim 1 người đa cảm, thường dễ rung động bởi một sự vô tình. Trái tim 1 người yêu cái đẹp, thường dễ khắc họa những nét yêu thương. Trái tim một người lãng mạn, thường dễ bật lên câu hát cho những vần thơ. Nhưng tất cả những rung động, những nét yêu thương, những nốt nhạc đó có làm nên 1 tình yêu? Nhưng tình yêu thì không bao giờ thiếu chúng. Chẳng nên mạn đàm về tình yêu nữa. Không có khối người sẽ bảo ta đúng là hâm, giờ mấy tuổi vẫn còn lãng đãng với những gì vu vơ.
Ta vẫn còn đó, với một khoảng trống. Khoảng trống đó dành riêng cho kỷ niệm ư? Không. Kỷ niệm cũng như dòng thời gian trôi. Có lấy lại được bao giờ. “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.”. Chỉ còn biết ngày hôm nay, không còn thảng thốt, không còn giật mình vì một điều gì xưa cũ nữa. Nhưng vẫn buồn khi ai đó nói, ta đã không giữ nổi bên mình một trái tim. Liệu ta còn có thể làm được điều đó không? Trốn vào một không gian chỉ của riêng ta, thả hồn vu vơ lên khoảng không gian của những dải ngân hà tít tận trên bầu trời đen kịt kia. Ta tìm thấy một vì sao nhỏ bé, sáng chói, đứng một mình lặng lẽ. Vì sao được thắp sáng bằng chính trái tim của nó, bằng chính tình yêu của nó. Linh hồn ta, chẳng sáng rực được như vì sao ấy, vẫn nhẹ nhàng đến bên như có một từ trường. Hai thứ ánh sáng hòa lẫn, sáng rực, đốt cháy cả bầu trời.
Ta giật mình. Viết gì vớ vẩn trên blog thế này. Một cái gì ứ nghẹn trong lồng ngực. Một cái gì long lanh trong khung mắt. Một bàn tay xiết chặt. Một bờ vai chắc chắn. Ta ngả đầu. Bình yên. Quên đi mới hết có 24 h.