Tâm chúng ta thường cảm thấy trống trải, không có việc gì để làm.
Một người phóng tâm đi nghe một buổi hòa nhạc và một người đi tìm rượu để uống cho vui về cơ bản không khác nhau.
Một kẻ đâm đầu vào kiếm tiền, nhìn đâu cũng ra tiền, lao mình vào công việc về cơ bản cũng không khác người mang danh tu đạo nhưng nhìn đâu cũng tưởng luận ra cái này cái kia, nghĩ chứng đắc này chứng đắc kia, tìm mọi cách suy luận giải thích cho người này người kia.
Tâm tu hành là một tâm trong lành, tĩnh lặng thực sự, vắng mặt cả buồn cả vui, vắng mặt mọi định nghĩa, lý giải, chứng ngộ. Tâm chỉ tác ý khi duyên có một nhân là mình tới lúc phải trổ, không tự mình tìm kiếm, soi bới hay phan duyên với bất cứ việc gì trên đời.
Khi thất niệm, nhận biết mình thất niệm thì còn có khả năng cứu chữa. Còn chưa thể biết niệm là gì, đã kết luận mình Vô niệm thì đúng là vô phương. Sự vống lên của bản ngã đều để lại dấu vết nên đừng sao chép hay cố tỏ ra (giống Phật).