14.2

14.2 khi mà mình vào núi học đạo, thì cái mạng truyền thông vẫn nhận được các thông tin kiểu như: chào tình yêu của anh, em có còn yêu anh, em có từng yêu anh, sao em k thừa nhận yêu anh mà p dối lòng… Đúng là…

Khi mà bạn biết thế giới này là cảm thọ, chỉ toàn là cảm giác của 6 giác quan: cảm giác hình ảnh, cảm giác âm thanh, cảm giác mùi, cảm giác vị, cảm giác xúc chạm, cảm giác pháp trần (cảm giác pháp trần là cảm giác của ý nghĩ khi tiếp xúc với gì lưu trong bộ nhớ) thì bạn sẽ bật cười mà tự thừa nhận rằng: hóa ra bấy lâu mình chỉ đang chơi trò chơi của các cảm giác, hóa ra mọi thứ bấy lâu bạn cho đó là ta, của ta…thì nó cũng vụt tan biến như bạn nhấn nút off cái Tivi của mình. Chỉ là nếu bạn k thừa nhận điều đó, tiếp tục bật nút chuyển kênh và chìm đắm trong các cảm giác, thì chỉ có bạn tự vui tự buồn, tự khóc tự cười, tự hả hê thỏa mãn hay chán ghét ruồng bỏ với nó mà thôi.

Làm thế nào có thể nói cho mấy bạn hiểu, chừng nào có vô minh, chừng đó còn trở lui: yêu hết cô này cô kia, tự sung sướng, tự đau khổ, tự than vãn … cơ chứ. Sao có thể xem đi xem lại những bộ phim có mở đầu và kết thúc giống nhau mà k chán nhỉ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website