Lại chuyện con số: (cải biên)
Thầy giáo viết lên giấy 4 phép tính:
2+2=4;4+4=8;8+8=16;9+9=19
Ngay lập tức, các học trò nhao nhao lên:
“Thầy ơi, thầy tính sai một phép tính rồi.”
Thầy giáo ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Đúng thế, mọi người đều nhìn thấy rất rõ, phép tính này ta đã tính sai rồi. Nhưng 3 phép tính trước tính đúng, tại sao không có một ai khen ta mà chỉ nhìn thấy và lập tức chỉ ra phép tính sai của ta?”
ĐẠO LÝ 100 – 1 = 0
Làm người cũng vậy, khi bạn đối xử tử tế với người khác 100 lần, họ có thể cũng chẳng nhớ, nhưng chỉ 1 lần bạn làm họ phật ý, họ sẽ nhớ rất lâu và có thể phủ nhận hoàn toàn những điều tốt đẹp mà bạn dành cho họ. Đó chính là đạo lý 100 – 1 = 0.
Người xưa có câu: Cho một bát gạo thành ân nhân, cho một bao gạo thành kẻ thù. Có những người đã quen với việc được cho mà dễ dàng quên ơn huệ. Không phải ai ai cũng hiểu được hai chữ “lương tâm”!
Cho dù bạn sở hữu cả chục cái tốt cái hay nhưng chỉ cần có một cái không tốt, nó sẽ là cái cớ để xóa sạch sẽ mọi cố gắng nỗ lực của bạn. Cho dù bạn dốc hết tâm huyết ra vì người khác, nhưng chỉ một việc không đúng, bạn sẽ trở thành tội đồ trong mắt họ.
Câu chuyện kết luận: Trong cuộc sống này có một số người, bạn giúp họ cả trăm lần họ không có được một lời cảm ơn. Nhưng chỉ một lần không giúp, họ quay ra hận bạn. Bao nhiêu cố gắng nỗ lực bỏ ra vì người khác, thứ bạn nhận lại được không phải là sự chân thành mà chỉ là nỗi cay đắng.
Nhiều người đồng tình câu chuyện trên, và cho rằng ta đã chỉ sai có một lần thôi, công bù tội là được. Hoặc cái sai đó là chẳng may, tại sao mọi người không nhìn thấy cái tốt, cái ta đã làm vì người khác cơ chứ.
Nhưng, nếu bạn thật sự bước trên con đường đạo, một niệm tà thôi, bạn đã trật khỏi cả con đường. Không phải chỉ là một việc tốt, mà bao nhiêu năm tu tập, bao nhiêu công phu thực hành cũng coi như đổ sông đổ bể. Đừng tự cho rằng: ta cần làm thế vì ai đó, ta làm sai nhưng cần được mọi người bỏ qua thông cảm. Nếu mình không thể tự chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, không thể hiểu sự nguy hại của một lần sai nó như thế nào, thì một lần có thể mắc lỗi được tha thứ, không chắc rằng sẽ không có lần thứ hai.
Khi chưa đạt quả thánh thật sự (không phải quả thánh do ta tự nghĩ, hoặc được một số người khác tán dương), thì trên đường tu tập vô cùng nhiều cám dỗ, càng chạm gần tới “báu vật” càng nhiều những khó khăn, càng cần những nỗ lực, càng cần những sự cẩn trọng từng chút một. Nếu không thể nhạy bén soi xét từng suy nghĩ, hành động nơi 6 giác quan của mình, mải mê với những việc bạn cho rằng mình không sai, bỏ qua lời nhắc nhở của người khác, tự cho mình quyền sai giữa hàng ngàn nỗ lực, là bạn tự đào mồ chôn mình rồi.
Sự thật của tự nhiên: 100 – 1 = 0
(Nếu có thể hiểu một bước đi sai như sóng thần, động đất, lũ lụt, cháy rừng… mà còn hơn thế nữa khi một bước đi này liên quan tới sinh tử không chỉ một đời mà ngàn đời hóa kiếp của bạn và người khác)